Nòi si vạn thuở một dây tình
Cảm thông đến cả trời Nam quốc
Luân lạc riêng gì gái Bắc kinh
Hạt bụi nhớ quên lòng đại khối
Hoa đèn thức ngủ bướm Trang sinh
ấy ai soi tấm gương “tài lụy”
có thấy hồn ai nhập bóng mình?
Ôi Thúy Kiều xưa khóc Đạm Tiên
Hoàng lang giờ lại khóc Tiên Điền
dây thông cảm buộc từ ba kiếp
sổ đoạn trường ghi chẳng một tên
xác mới đây còn thân cũ nhớ
trời xanh đâu chỉ má hồng ghen
bốn trăm năm lẻ tình khôn dứt
lệ trước mồ chưa ráo trước đèn.
Vũ Hoàng Chương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét