Không thể nói rằng xuân xanh rất mực
Rất dọc ngang vòng trời đất dọc ngang
Không thể nói rằng cuồng điên rất mực
Là chịu chơi với say rượu muôn vàn
Không thể nói rằng đá vàng rất mực
Đã ra đi từ chung thuỷ ra đi
Không thể nói rằng đi là đi mất
Bởi vì chưng tại thể tái sinh vì
Vì từ độ manh nha trăng là nguyệt
Kinh là kỳ từ sử lịch phân vân
Từ cố quận tái sinh xuân tận tuyệt
Tới tha phương khách địa thu thập thành
Thành phương cảo của phiêu du tuế nguyệt
Mười lăm năm muôn thuở chỉ một lần
Em chỉ có một xuân xanh cuống quýt
Mà tuyết băng trường dạ đãi thu thâm
Anh cúi xuống nhìn em đang thổn thức
Máu lệ trào như ngập cả kiền khôn
Anh định nói rằng em nên chăm chút
Dung nhan em kiều diễm suốt linh hồn
Rồi anh chợt thấy lời lời vô ích
Vì bỗng dưng chợt hiểu em nguy nga
Từ vô tận em đi về Vô Tích
Từ Lâm Truy em lạc bến giang hà
Anh kính sợ! em ồ em! em ạ!
Anh kinh hoàng trước thái độ thiết tha
Tình thứ nhất của em bỗng tan rã
Trước nỗi đời không chấp nhận buông tha
Anh định khóc nhưng mà anh không khóc
Khóc đã nhiều còn khóc nữa làm chi
Anh tưởng niệm tương lai còn khổ nhọc
Nhiều vô cùng là nhẹ bấc nặng chì
(Em cứ khóc? ta xin em đừng khóc
Em nhìn ta? lệ chảy có vui gì
Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc
Nước xuôi giòng - ngàn thu hận tan đi)
Rồi từ đó anh trở thành quyết liệt
Quyết tâm điên và say rượu tận cùng
Vì quyết thể đã từ đâu tận tuyệt
Tới ngao du tuế nguyệt để tao phùng
Nguồn: Bùi Giáng, Rong rêu, Nxb Văn nghệ, 2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét