●Mê đắm trong ngũ dục là luân hồi kiểu hạ cấp, mê đắm thiền định là luân hồi kiểu cao sang, tu Quán mà chưa thật sự chán sợ sinh tử thì coi chừng Tăng Thượng Mạn, tức còn hơi sức để soi gương trong ngôi nhà đang cháy.
●Chỉ vì khoái mùi vị máu thịt mà ăn mặn là gieo chủng tử loài ăn thịt sống. Chỉ biết cắm cổ ăn chay mà không biết gì hơn, là gieo chủng tử loài ăn cỏ. Thực đơn trong đầu quan trọng hơn trên bàn ăn.
● Người sâu sắc thường biết mà tỏ ra không biết, đó là buông xả. Họ biết nhưng không cố chấp cái biết của mình, vẫn ưu ái, thương yêu mọi người. Nếu như các vị Thánh lúc nào cũng biết mà tỏ ra biết, chúng ta sẽ không bao giờ dám đến gần họ. Ở đây, biết mà như không biết, sâu sắc mà buông xả là xuất phát từ tâm từ bi, tâm thanh tịnh. Đó cũng là tế hạnh. Vì vậy, người chưa có tế hạnh, chưa kín đáo thường hay bộc lộ sự hiểu biết của mình trước mặt mọi người.
●Biết mình là Thượng đế của mình chắc chắn dễ sống hơn là tin rằng mình được ai đó an bày mọi thứ. Thật lạ khi không hiếm kẻ trí thức vẫn cứ chọn cách nhận thức thứ hai.
●Là con người, sự vĩ đại của chúng ta không nằm quá nhiều trong việc làm lại thế giới, đó là chuyện tưởng tượng trong thời đại nguyên tử – mà là trong việc có thể làm lại chính mình.
●Cái gì dễ được cũng dễ mất. Tình, tiền hay chuyện tu tập đều thế.
●Nếu bạn muốn tạo ra một con tàu, đừng sai khiến người khác thu thập gỗ, phân chia công việc và làm theo trình tự. Thay vào đó, dạy cho họ khao khát về biển cả bao la và vô tận.
●Đức Đạt Lai Lạt Ma, khi được hỏi điều gì làm Người ngạc nhiên nhất về nhân loại, Ngài cho biết: “CON NGƯỜI. Bởi vì con người đã hy sinh sức khỏe của mình để kiếm tiền. Sau đó, con người đã hy sinh tiền bạc để hồi phục sức khỏe. Và sau đó con người quá lo lắng về tương lai đến nỗi không thể tận hưởng cuộc sống hiện tại, kết quả là con người ta không sống trong hiện tại hoặc tương lai, họ sống như thể họ sẽ không bao giờ chết, và rồi họ chết mà chưa bao giờ thực sự sống “