Tình yêu – nụ hoa rất mong manh.

Tình yêu – nụ hoa rất mong manh. Nó cần được nâng niu, gìn giữ, cần nuôi dưỡng để cứng cáp và lớn lên...
... Tình yêu chỉ phát triển trong tình yêu, tình yêu đòi hỏi không gian của tình yêu – đó là điều luôn phải nhớ. Cần một sự lan tỏa đến xung quanh. Nếu người cha, người mẹ không chỉ yêu con mà họ còn yêu nhau, bầu không khí gia đình được tình yêu chiếu sáng, đứa trẻ sẽ lớn lên là đứa trẻ biết yêu thương, nó chẳng bao giờ phải tự hỏi “tình yêu như thế nào?”, nó hiểu về điều đó như là tất nhiên, là nền tảng cuộc sống của nó...
… con người ta nghĩ rằng họ chỉ có thể yêu khi họ tìm thấy một người xứng đáng với họ. Điều đó thật sự vớ vẩn. Bạn chẳng bao giờ tìm ra con người đó cho mình. Có người cho rằng họ chỉ yêu một người đàn ông hay đàn bà là hoàn hảo. Đó cũng là điều nhảm nhí. Chẳng bao giờ có ai hoàn hảo hết, mà nếu có thì họ cũng chẳng quan tâm đến tình yêu của bạn.
Để bạn rung động và lớn lên trong tình yêu chẳng cần phải có sự hoàn hảo nào hết. Tình yêu không cần phải làm điều gì. Người yêu là người biết yêu cũng như người đang sống biết thở, ăn và ngủ. Bạn không thể nói “không khí giờ không trong sạch nên tôi không thở nữa”. Bạn sẽ thở khi bạn ở Los-Angeles hay ở Bombay, bạn sẽ thở ở khắp nơi dù không khí có ô nhiễm hay độc hại. Nếu bạn đói bạn sẽ ăn bất kể cái gì có thể cho vào miệng. Khi bạn ở hoang mạc, cơn khát khiến bạn uống tất cả mọi thứ nước, bạn chẳng thể đòi hỏi coca-cola hay thứ nước bổ dưỡng nào. Một người còn sống đơn giản là biết yêu. Yêu cũng là một chức năng tự nhiên. Vậy... đừng đòi hỏi sự hoàn hảo không thì bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu, chẳng biết sự rung động. Người mà luôn đòi hỏi sự hoàn hảo là người chán ngán và thần kinh. Nếu họ có tìm được người yêu họ thì vì sự đòi hỏi hoàn hảo, tình yêu cũng sẽ bị mất đi do sự đòi hỏi này.
Khi người đàn ông yêu người đàn bà hay người đàn bà yêu người đàn ông họ lập tức đòi hỏi. Người đàn bà buộc người đàn ông trở nên hoàn hảo đơn giản vì anh ta yêu cô. Tại sao không? Anh ta thành hoàn hảo chẳng nhẽ là tội lỗi? Tự dưng, bây giờ anh ta phải hoàn hảo, phải không có một điều gì dở hết vì anh yêu người đàn bà đó. Giờ anh ta không là con người như trước nữa mà phải là Superman hoặc phải là kẻ giả dối. Tất nhiên thành superman quá khó nên anh ta buộc thành kẻ lừa dối. Anh ta bắt đầu nói dối, đóng kịch, lừa đảo…
Hãy nhớ rằng đừng bao giờ đòi hỏi sự hoàn hảo. Bạn chẳng có quyền gì để đòi hỏi hết. Nếu ai yêu bạn, bạn hãy biết ơn về điều đó mà đừng đòi hỏi gì vì họ đâu có trách nhiệm phải yêu bạn. Nếu ai yêu bạn đó là điều tuyệt diệu hãy run rẩy trước điều hạnh phúc này!
Nhưng con người không biết run rẩy vì hạnh phúc. Vì những điều ngớ ngẩn họ phá vỡ mọi khả năng yêu thương. Họ chẳng mấy quan tâm đến tình yêu và những niềm vui của tình yêu mang đến, họ chỉ quan tâm đến cái Tôi của chính mình.
Tình yêu là một chức năng tự nhiên như hô hấp. Khi bạn yêu ai, bạn đừng đòi hỏi gì ở người bạn yêu vì điều đó như bạn đang tự đóng sập cánh cửa đến với tình yêu. Đừng kỳ vọng. Nếu điều gì đến hãy đón nhận với lòng biết ơn. Điều gì không đến nghĩa là cần thiết phải không xảy ra. Bạn không nên chờ đợi những gì không đến.
Nhưng hãy nhìn những con người xung quanh. Họ đã tiếp nhận lẫn nhau thật không có chút gì suy nghĩ. Nếu vợ bạn nấu cho bạn bữa cơm chẳng bao giờ bạn biết cám ơn. Tôi không bảo bạn hãy thể hiện điều đó bằng lời nói nhưng nó phải thể hiện trong ánh mắt của bạn. Bạn chẳng quan tâm dường như việc làm đó là nghĩa vụ của vợ bạn. Nếu chồng bạn đi kiếm tiền nuôi bạn và gia đình, bạn có biết ơn chồng bạn vì điều đó? Hay bạn cho rằng đàn ông thì phải làm việc đó. Đó là sự thông thái của bạn! Tình yêu lớn lên bằng cách nào? Tình yêu chỉ có thể phát triển trong bầu không khí của tình yêu, trong sự cám ơn và trân trọng, không đòi hỏi, không kỳ vọng. Đó là điều cần nhớ!
...Trước khi nghĩ đến nhận tình yêu hãy hiến dâng. Nếu bạn mang đi cho nhất định bạn sẽ nhận về. Con người chỉ quan tâm đến việc làm sao nhận được nhiều, nắm giữ được nhiều mà chẳng muốn cho đi. Họ cho chỉ mong để nhận về điều gì đó. Thật sự đó là một phi vụ làm ăn thì đúng hơn. Họ luôn tiến đến một điều rằng họ cho ít nhưng nhận về nhiều hơn đó là một vụ kinh doanh có kết quả. Tình yêu không phải là phi vụ làm ăn và nó thật đẹp cũng bởi vì nó chẳng liên quan gì đến business hết. Mọi thứ tự nhiên tồn tại quanh chúng ta đều chẳng liên quan đến chuyện kinh doanh này. Chim chóc, cây cối… đang lớn lên quanh bạn chẳng phải là business nào hết. Chính trong bầu không khí tự nhiên đó tình yêu mới lớn lên. Bạn đừng quan tâm và chờ đợi bạn nhận được những gì nữa?
Điều này đã xảy ra và còn đang đi sẽ đến đúng bằng chính con đường nó đã đi. Đừng nên đòi hỏi điều gì hết. Khi bạn đòi hỏi là nó sẽ chẳng đến nữa. Khi bạn đòi hỏi nó không thành sự thật nữa. Vậy nên hãy cho đi. Đầu tiên là cho. Thoạt tiên điều này thật khó khăn vì cả cuộc sống bạn đã được dạy rằng đừng cho mà hãy nhận. Bạn phải vượt qua chính mình. Cơ bắp bạn co cứng lại, tim bạn lạnh giá, bạn lạnh lẽo vô cảm. Những bước ban đầu thật khó khăn nhưng dần dần từng bước bạn sẽ đạt được điều đó và như dòng sông nước bắt đầu chảy...
... Người trưởng thành là người hạnh phúc trong sự đơn độc của mình, sự đơn độc đó cũng như bài ca, như một lễ hội. Người trưởng thành là người hoàn toàn có thể hạnh phúc với chính mình. Sự cô độc của họ không là đơn côi, sự tách riêng của họ chính là sự hợp nhất, đó chính là tính Thiền. Người đó hoàn toàn tự do với sự nỗi buồn của cha mẹ và chính cái đẹp ở đây là chỉ có người trưởng thành cảm nhận được sự biết ơn công sinh thành của cha mẹ... Họ hiểu được nỗi đau và tình yêu đến với cha mẹ mình, họ hiể
u một cách sâu sắc về điều đó vì chính họ cũng phải chịu một hình thức như vậy. Họ có thể khóc nhưng họ không giận dữ, họ làm tất cả để giúp đỡ cha mẹ mình tiến đến một sự độc lập hoàn toàn, đến đỉnh cao của sự cô đơn.

Osho
Thùy Dương dịch