THƯ CHO BÉ SƠ SINHKhi em cất tiếng khóc chào đờiAnh đại diện đời chào em bằng nụ cườiLớn lên nhớ đừng hỏi tại sao có kẻ cười người khócTrong cũng một cảnh ngộ nghe emAnh nhỏ vào mắt em thứ thuốc màu nâuNói là để ngừa đau mắtNgay lúc đó em dã không nhìn đời qua mắt thựcNhớ đừng hỏi vì sao đời tối đenKhi anh cắt rún cho emAnh đã xin lỗi chân thành rồi đó nhéVì từ nay em đã phải cô đơnEm đã phải xa địa đàng lòng mẹEm là gái là trai anh chẳng quan tâmNhưng khi em biết thẹn thùngSẽ biết thế nào là nước mắt trong đêmKhi tình yêu tìm đếnAnh đã không quên buộc etiquette vào tay emEm được dán nhãn hiệu từ giây phút ấyNhớ đừng có hỏi tôi là ai khi lớn khônCũng đừng ngạc nhiên sao đời nhiều nhãn hiệuKhi em mở mắt ngỡ ngàng nhìn anhAnh cũng ngỡ ngàng nhìn qua khung kính cửaMột ngày đã thức giấc với vội vàng với hoang mangVới những danh từ đao to búa lớnĐể lừa bịp đó emThôi trân trọng chào emMời em nhập cuộcChúng mình cùng chungSố phậnCon người...
NƯỚCNước từ đâu đếnNước trôi về đâuTừ con suối nhỏTừ dòng sông sâuTừ khe núi lởTừ dưới nhịp cầuTừ cơn thác lũTừ giọt mưa rơiNước đến từ đâuNước trôi về đâuTừ cơn gió thoảngTừ làn mây trôiTừ hơi biển mặnTừ phía mặt trờiNước vẫn muôn đờiKhông đi chẳng đếnAi người nỡ hỏiNước đến từ đâuAi người nỡ hỏiNước trôi về đâu...
NIỆMHỡi đấng Giác NgộNgài sống ra sao?Ta vẫn thở, vẫn ăn và vẫn ngủRồi ngài mỉm cườiCon sống ra sao?Con vẫn ngủ vẫn ăn và vẫn thở...Chỉ khác một điềuChẳng bao giờ nhớ!
Tác giả: Đỗ Hồng Ngọc
Nguồn: Trung Tâm Hộ Tông