Nhìn sự trân trọng của ông lão khi đọc báo khiến ai nấy đều cảm mến. Trước khi đọc sách ông phải đi rửa tay. Sau khi ông qua đời, tài sản ông để lại khiến mọi người không cầm được nước mắt.
Các mặt báo đã từng đưa tin về ông lão nhặt ve chai thường đến thư viện đọc sách. Trước khi đọc sách ông phải đi rửa tay, sự trân trọng của ông khiến nhiều người quan tâm và chú ý. Các cư dân mạng không ngớt lời khen ngợi và nhận xét về hình động của ông là: “Cảnh tượng ấm áp nhất trong lịch sử thư viện”. Đó là thư viện Hàng Châu, nơi những người lang thang cơ nhỡ, những người thiếu thốn mà ham học hỏi, có cả những người làm nghề “đồng nát”, nhặt ve chai có thể đến để tìm hiểu tri thức.
Dáng vẻ ông lão nhặt ve chai chăm chú đọc báo khiến người xem không khỏi rung động, ai cũng ngưỡng mộ sự ham hiểu biết đó. Nhưng đáng buồn thay, tai nạn xảy đến, ông đã ra đi trong sự thương tiếc và đau khổ của biết bao con người.
Sau khi ông qua đời, người ta tìm đến nơi ở của ông và phát hiện những tài sản ông để lại, khối tài sản này còn khiến người xem kinh ngạc hơn nữa…
Ông lão từng là giáo viên dạy trung học đã về hưu. Thiết nghĩ, ông lão chỉ cần dựa vào tiền lương hưu thì đã đủ dùng chi tiêu thoải mái cho sinh hoạt hàng ngày. Nhưng ông lại có cuộc sống sinh hoạt nghèo túng, phải dựa vào công việc nhặt ve chai để kiếm tiền. Thì ra, toàn bộ tiền của ông đều dùng để trợ cấp cho những học sinh nghèo.
Những di vật mà ông để lại không có thứ gì đáng giá, nhưng mỗi đồng tiền ông kiếm được lại có giá trị vô cùng. Bằng chứng là những lá thư học sinh gửi lại cho ông, đọc lá thư, ai nấy đều không cầm được nước mắt. Mỗi lá thư đều có thông báo giải thưởng đạt được và nhấn mạnh là nhờ có sự trợ giúp gần đây nhất của ông. Ông lão nhất mực quan tâm đến việc học tập của học sinh nghèo, chỉ có điều, các em học sinh này cho đến nay cũng không biết được thân phận thật của ông, bởi vì ông đã dùng tên khác để chia sẻ và giúp đỡ các em kinh phí học tập.
Ông lão hết lòng rộng mở trong việc giúp người, nhưng đối với bản thân lại sống rất tằn tiện. Trong phòng của ông, ngoài chiếc giường làm bằng ván gỗ thì không có đồ vật gì đáng giá. Ông cả đời sống hà khắc với chính mình, sinh hoạt đơn sơ nhưng lại dành hầu như tất cả vật chất mà mình có và tình yêu thương cho những học trò có hoàn cảnh khó khăn. Quả là người sống trong thanh bần mà tấm lòng thiện lương đáng để người sau cảm mến và học tập.
Thoạt nhìn, dáng vẻ của ông dường như toát lên sự buồn khổ của người phải lo lắng từng bữa cơm ăn, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn ông là một miền đất thiện lương thanh tịnh. Ông quả là một người hiếm có trên đời, một con người quên đi bản thân mình để hy sinh vì người khác. Hình ảnh của ông đầy tư bi, lương thiện, để lại cho mỗi người sự cảm phục và kính trọng, biết ơn sâu sắc.
San San
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét