Trương Trĩ Khuê là người sống vào thời triều Tống, là một môn khách trong nhà Vương An Thạch. Ông là quan vận chuyển lương thực theo đường thủy trên sông Trường Giang, đồng thời là công chức lo công việc của Kim Lăng Phủ.
Trương Trĩ Khuê là người chính trực nhưng ông xử án lại vô cùng nghiêm khắc, dùng cực hình rất tàn nhẫn, hiếm khi khoan dung người khác. Ông thích giao du với phương sĩ, trong nhà cũng từng có vài người khách như vậy. Một hôm, Trương Trĩ Khuê đến vườn trồng rau và hoa quả của quận phủ, ông nhìn thấy người sai dịch già đang trông nom khu vườn, trên cổ sai dịch có đeo một chuỗi tràng hạt.
Trương Trĩ Khuê hỏi ông ta: “Ông đọc kinh à?”. Sai dịch trả lời: “Đếm những ngày còn sống thôi”. Trương Trĩ Khuê cảm thấy câu trả lời của sai dịch thật kỳ lạ, liền gọi ông vào trong nhà, hỏi xem ông ấy học cái gì.
Sai dịch nói về dưỡng sinh, hô hấp, luyện nội đan, trình độ của ông vô cùng cao thâm. Sai dịch chỉ cần nhìn Trương Trĩ Khuê một cái là có thể hiểu được ông, rồi nói:
“Dụng tâm thường ngày của ngài, sai lại càng sai. Dùng cực hình tàn khốc bạo ngược, đây không phải là tạo phúc cho bản thân và con cháu. Ngài mời nhiều vị phương sĩ, cũng không phải là người có đạo thuật chân chính. Những người đó cũng chỉ là muốn lấy được tiền vật của ngài mà thôi”.
Trương Trĩ Khuê nghe xong, vô cùng hoảng sợ nói: “Ông có thể truyền thụ đạo thuật cho tôi không?”. Sai dịch nói: “Ta đồng ý truyền cho ông, nhưng mà, nửa đêm nay ông phải bí mật đến đây. Ta sẽ đích thân truyền thụ cho ông”. Trương Trĩ Khuê nghe xong cảm thấy khó làm được, bất đắc dĩ, nên cũng đành nhận lời.
Trở về nhà, Trương Trĩ Khuê bàn với vợ Lưu thị về việc này. Lưu thị nói: “Không được, ông đối xử với người khác tàn nhẫn như vậy, bình thường người khác đều khổ sở vì ông. Giờ đang đêm ông lại một mình ra ngoài, nhỡ có chuyện gì thì ông làm thế nào?”.
Đúng lúc đó mẹ của Trương Trĩ Khuê ở ngoài cửa nghe được câu chuyện của vợ chồng ông, nên bà lặng lẽ khóa cửa phòng ngủ của con trai lại. Đêm khuya hôm đó, Trương Trĩ Khuê không thể ra ngoài được.
Ngày hôm sau, khi Trương Trĩ Khuê xử lý công việc, thì có quan binh vào báo cáo canh tư đêm qua sai dịch trông giữ vườn chết trong tư thế ngồi khoanh chân.
Trương Trĩ Khuê vừa nghe thấy vậy, liền biết rằng vị sai dịch đó đã thành tiên nên ngồi tọa hóa rời đi. Trương Trĩ Khuê vô cùng tiếc nuối nói: “Chỉ vì ta là người hà khắc, không thể khoan dung đối đãi người khác, duy chỉ có tâm cầu Đạo, nhưng lại không có duyên nhập Đạo”.
Mấy tháng sau, Trương Trĩ Khuê mắc bệnh nặng và qua đời.
Đúng là:
“Đối đãi người khác cần thiện lương,
Hà tất phải bạo ngược tàn nhẫn,
Thiện ác đều có báo ứng,
Như bóng với hình đi với nhau”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét