Vườn Thiền

Tôi đã từng nghe một chuyện ngụ ngôn thiền: Nhà vua tới gặp một thiền sư để học cách làm vườn. Thầy này dạy cho vua trong ba năm, và vua có một khu vườn rộng, đẹp - hàng nghìn người làm vườn làm việc ở đó - và bất kì điều gì thầy nói, vua đều làm và kinh nghiệm trong khu vườn mình. Sau ba năm vườn đã hoàn toàn sẵn sàng, và nhà vua mời thầy tới xem vườn. Nhà vua rất bồn chồn, bởi vì thầy rất nghiêm khắc: “Thầy có đánh giá tốt không?” - đây là một loại thi cử - “Liệu thầy có nói, ‘Được đấy, anh đã hiểu ta’?”

Mọi chăm nom đều được tiến hành. Khu vườn mới hoàn chỉnh đẹp làm sao; chẳng thiếu thứ gì. Chỉ thế thì nhà vua mới đưa thầy tới thăm. Nhưng thầy lại buồn ngay từ đầu. Ông ấy nhìn quanh, ông ấy đi lại trong vườn từ phía này sang phía kia, ông ấy trở nên ngày một nghiêm nghị hơn. Nhà vua thấy sợ. Nhà vua chưa bao giờ thấy thầy nghiêm nghị đến thế: “Tại sao thầy lại trông buồn thế? Có điều gì đó sai chăng?”
Và thầy thì cứ gật đầu hoài, và nói bên trong “Không.”
Còn nhà vua hỏi, “Thưa thầy có vấn đề gì vậy? Có gì sai chăng? Sao thầy không nói cho tôi? Thầy đang trở nên ngày một nghiêm nghị và buồn, và thầy cứ gật đầu theo dấu phủ định. Sao vậy? Cái gì sai? Tôi không thấy cái gì sai cả? Đây là những điều thầy đã dậy tôi, và tôi đã thực hành nó trong khu vườn này.”
Thầy nói, “Nó hoàn hảo đến mức nó thành chết. Nó hoàn chỉnh quá - đó là lí do tại sao ta gật đầu và ta nói không. Nó phải vẫn còn chưa hoàn thành chứ. Lá rụng đâu rồi? Lá khô đâu rồi? Ta không thấy đến một chiếc lá khô!” Tất cả lá khô đều đã bị loại bỏ - trên đường đi không còn lá khô nào; trên cây cối không còn lá khô nào, không lá úa nào đã ngả sang mầu vàng. “Những chiếc lá đó đâu rồi?”
Còn nhà vua nói, “Tôi đã bảo người làm vườn vứt bỏ mọi thứ. Làm cho vườn thành tuyệt đối nhất có thể được.”
Và thầy nói, “Đó là lí do tại sao vườn trông đờ đẫn thế, nhân tạo thế. Mọi thứ của Thượng đế chẳng bao giờ kết thúc cả.” Rồi thầy chạy xô ra, ra ngoài vườn. Tất cả các lá khô đều được vun đống lại: ông ấy lấy vài chiếc lá khô trong thùng, ném chúng đi theo gió, và gió đưa chúng đi, bắt đầu chơi đùa với lá khô, và chúng bắt đầu lăn lóc trên đường. Ông ấy thích thú, và ông ấy nói, “Nhìn kìa, trông nó sống động làm sao!” Và âm thanh đã đi vào cùng lá khô - âm nhạc của lá khô, gió chơi đùa với lá khô. Bây giờ vườn đã có tiếng thì thào; nếu không thì nó đờ đẫn và chết giống như nghĩa địa. Im lặng đó không sống.
Tôi thích câu chuyện này. Thầy nói, “Nó hoàn chỉnh thế, đó là lí do tại sao nó sai.”


Osho

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét