Bao lần thất bại dạy ta khôn”.
Đó là hai câu nói đi sâu vào lòng người, giữa bộn bề lo toan, khó khăn và đầy thử thách trong cuộc sống phù sinh. Người ta sẽ tự tạo cho mình những bài học kinh nghiệm sống qua những lần thất bại, vô vọng và chán nản cuộc đời.Có hay không?
Sự bắt đầu cho một cuộc đời mới. Trước mắt toàn là những khó khăn, đằng sau là cả một hệ quả của việc làm đã qua. Người ta sẽ dễ dàng chán nản và tự tìm cho mình sự cầu toàn, bằng nhiều cách, họ có thể làm mọi điều cho riêng mình bất kể là sự tổn thương đến người khác. Nhưng dấu vết của việc đã làm thì lưu bóng mãi trong suốt chặng đường đời đi qua.
Đứng ở một góc trời, nhìn về phía mặt trời, ta mới thấy mình nhỏ bé, là những sinh linh giữa muôn trùng sanh diệt. Rồi tự ngẫm: “Tại sao con người ta lại tự tạo ra khổ, để rồi khổ – Tự tạo ra khó khăn, để rồi phải vượt qua khó khăn hay tự thấy mình chán nản, vô vọng, để rồi chấp nhận từ bỏ tất cả”.
Một chuỗi cảm xúc, suy nghĩ đúng sai đã làm nên biết bao con người sống trong thầm lặng, suy tư về một góc trời, giữa mình và ta, giữa cái chết và sự sống.
Một câu chuyện
Các nhà nghiên cứu đã quan sát thấy một thói quen rất kỳ lạ của loài bọ chét sống trên xác động vật: Khi được cho vào một chiếc hộp có nắp, những con bọ chét sẽ nhảy liên tục lên phía nắp hộp, để mong cầu thoát thân.
Lúc đầu, những con bọ sẽ nhảy chạm vào nắp hộp, một hồi chúng không nhảy cao nữa, để tránh chạm vào nắp. Vì đập đầu vào nắp hộp thì khá đau nên chúng sẽ tự động nhảy thấp hơn.
Đến khi cái nắp được mở ra, những con bọ chét vẫn tiếp tục nhảy, nhưng không hề nhảy ra ngoài hộp. Chúng không thể. Vì chúng đã tự đặt cho mình giới hạn là chỉ nhảy cao đến mức đó mà thôi.
Đó là câu chuyện những con bọ chét. Nhưng nó là hình ảnh liên tưởng đến chúng ta. Không ít lần, chúng ta thất bại, gặp phải sóng gió cuộc đời vùi dập, ta lại sợ và không dám vượt qua, tìm kiếm sự yên ổn, thiếu can đảm, sợ tổn thương, rồi tự đặt ra cho mình những khả năng hạn chế, mà không đủ sức để vượt qua nó.
Chúng ta quên mất rằng, khi tự giới hạn năng lực của bản thân, chúng ta sẽ không đạt được mức mà lẽ ra chúng ta có thể đạt đến, vì cứ ngỡ mình đã làm hết khả năng rồi. Và cứ thế, khả năng của chúng ta sẽ không có điều kiện được phát triển đúng mức .
“Đừng để cuộc đời bạn trôi qua một cách vô nghĩa khi mãi chìm đắm trong kỷ niệm, lỗi lầm của quá khứ hay quá lo lắng cho tương lai. Hãy sống trọn vẹn cho giây phút hiện tại bằng tất cả nhiệt huyết của trái tim mình”. Làm được điều đó, ta sẽ không phải tự thấy mình nhỏ bé giữa một góc trời, là một sinh linh vô nghĩa trong muôn trùng sanh diệt.
Đi tìm mục đích
Giá trị đích thực của nó là gì? Về đâu, đi đến đâu để tìm ra mục đích đời mình. Những học thuyết, khoa học đã minh chứng thật nhiều điều từ sự khởi sinh của con người, cho đến sự tồn tại của sự sống. Rồi chính nó lại tự đặt ra câu hỏi: Sau sự tồn tại là gì, sẽ đi về đâu?
Vì thế, đã không ít bao người chọn cho mình đời sống xuất gia. Để tự tìm ra lời giải đáp. Chấm dứt sanh tử, thoát khỏi luân hồi hay Niết-bàn tịch diệt. Đó là những mục đích cao cả của những bậc tu hành giải thoát.
Còn ta, chắc sẽ đi tìm mục đích giản đơn là khi có được thật nhiều hạnh phúc và hạnh phúc được hiểu như: “Chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó.” Như thế, sự mong cầu sau cùng ở tương lai nhưng ngay hiện tại ta đã có.
Sóng gió cuộc đời cũng thế, nó sẽ nuôi ta lớn để ta nhận ra một điều hạnh phúc nơi đây và ngự trị trong tâm hồn. Chấp nhận tất cả, để rồi dễ dàng vượt qua tất cả. Bằng sự chốn chạy, chán nản, vô vọng thì nó sẽ mãi bên ta cho đến hết cuộc đời.
Giác Minh Luật