Xả tang

Nghe tiếng nói từ đầu giây bên kia nửa vòng trái đất của người chị chồng gọi:
- Gần đến ngày xả tang của chồng em rồi đó. Xuống nhờ Thầy ở chùa làm lễ em nhé.
- Thưa chị mới 2 năm. Phải để đúng 3 năm mà.
- Nói 3 năm nhưng thật ra chỉ đúng 2 năm tròn là 3 năm méo, do tục lệ từ xưa của ông bà để lại.
- Dạ, em sẽ làm theo lời chị.
Đó là người chị chồng thương yêu tôi như ruột thịt. Ở chung lo cho mẹ con tôi lúc giàu sang, cũng như lúc khổ nghèo chị không bỏ tôi, luôn cận kề an ủi, thương yêu, lo lắng cho chúng tôi mọi thứ.
Chồng tôi mất vào một ngày mùa xuân của xứ Úc. Đến nay mùa xuân nữa lại về. Trời Melbourne của tiểu bang Victoria ấm áp, đủ loại hoa thi nhau đua nở, những chùm màu tím nhạt của loài hoa Tử Đăng do chồng tôi trồng đang ngược đầu xuống nở rộ trong hai chậu to trước sân nhà. Màu hoa giống màu chiếc khăn quàng cổ mà ngày xưa khi người mặc áo bay đồng phục màu cam. Những chàng phi công của Phi đoàn 524 bắt buộc phải choàng khăn màu tím có in hình chiếc phản lực cơ A37.
Xả tang hay để tang với tôi cũng đều như nhau, vì sự nhớ thương vẫn tròn đầy. Ngày chồng tôi mất, tất cả mọi người đều dặn tôi không được khóc để anh ấy ra đi nhẹ nhàng. Tôi tuân theo tất cả, ngay khi lên đọc bài tiễn đưa anh lần cuối mặt tôi vẫn trơ ra với mắt khô ráo, trong khi mọi người và cả các con tôi đều khóc. Chỉ riêng mình tôi không khóc, ai cũng khen tôi giỏi vì nước mắt đã chảy ngược vào tim tôi hết rồi. Sự kềm chế đã làm tôi khô héo.
Căn nhà trở nên rộng và lạnh lẽo thênh thang! Đêm đêm tôi không ngủ được. Phải đọc kinh. Lấy tiếng kinh để kềm chế những giọt nước mắt. Đến khi mệt quá thì thiếp đi. Mở cửa nhìn vào phòng anh, chiếc giường trơ gan vắng bóng! Trở lại phòng mình và nằm xuống, kỷ niệm lại hiện về!
Mỗi đêm vào giờ này anh bước thật nhẹ vào phòng tôi tắt niệm điện, hôn lên trán rồi kéo mền đắp cho tôi. Lúc nào tôi cũng giả bộ ngủ say để anh được yên lòng. Bây giờ lại hối hận sao lúc đó tôi không ôm và hôn lại anh, tựa đầu vào vai anh. Để bây giờ tôi thèm một nụ hôn, thèm cầm bàn tay ấm áp của anh, thèm nghe những lời nói ngọt ngào hay hờn mát cũng được. Nhưng không còn dịp nữa rồi!
Nay nhìn thấy anh cười nhưng không ra tiếng. Tay anh vẫn để trên vai tôi nhưng không còn tìm được hơi ấm. Mắt vẫn nhìn nhưng không hiện ra được những gì muốn nói. Vì anh nói bằng mắt nhiều hơn lời. Đó chỉ là những tấm hình chụp chung. Những kỷ niệm đã qua!
Anh ra đi để lại trong tôi sự cô đơn nhớ thương tủi hờn, cho tôi sống như một cái bóng lẻ loi sầu tủi.
Để tự lừa dối mình, tôi để gối và phủ mền lại như có anh đang ngủ mỗi lần nhìn vào phòng anh. Tôi nói thầm với chính mình, anh đang ngủ đừng lay anh dậy. Tôi khờ khạo chơi trò trẻ con, tưởng rằng tự đánh lừa được mình. Nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ nhiều. Muốn chữa lành mụt ghẻ phải rửa thật sạch vết thương và bôi thuốc vào mới được.
Tôi qua phòng anh, kê đầu nằm trên gối anh, đắp mền của anh mà ngủ để thấy sự cô đơn tột cùng và tự nhìn thấy nỗi đau của chính mình, không né tránh hay tự lừa dối mình nữa.
Gặp ai tôi cũng vui vẻ để không ai nhìn thấy vết thương đang đau nhói trong tôi. Phải tự chữa lành và một mình tự đứng dậy. Tôi nghĩ ở nơi nào đó anh đang nhìn tôi và khuyến khích.
Hôm nay là ngày xả tang anh trong chánh điện của chùa Hoa Nghiêm. Người tham dự rất đông ngồi dưới bồ đoàn và trên những dãy ghế, một số phải đứng vì không còn chỗ ngồi. Với sự hiện diện của quý thầy, quý sư cô và các con, bạn không quân, bạn trong ban trị sự, bạn ngày xưa, bạn đạo cùng bà con thân thuộc ...v...v...
Ai cũng nhớ đến anh. Mọi người tự tay làm hay mua những thức ăn anh thích đem đến chùa, trước cúng Phật và sau là cúng anh. Mọi người đều mừng rỡ ôm nhau vì lâu ngày có dịp đến chùa lễ Phật và đọc cho anh một thời kinh.
Các con quỳ trước bàn thờ dâng cơm và nước theo lời chỉ dẫn của từng câu kinh. Các con tủi thân nhớ lại những ngày được cha chăm sóc cho nên đều khóc. Giờ này những giọt nước mắt của tôi mới rơi trước mặt các con. Hai năm rồi không thể chảy vì sợ các con buồn, sợ anh quyến luyến mà không siêu thoát.
Đám xả tang diễn ra một cách thành kính trang nghiêm trong từng câu kinh được mọi người đem hết lòng thành mà tụng. Tiếng chuông mỏ nhịp nhàng hòa vào những lời kinh làm không khí thêm long trọng nhiệm mầu.
Sau buổi lễ, kính mời quý thầy quý sư cô và tất cả mọi người xuống hall. Ai cũng tự chọn người quen để ngồi gần, ăn tối bên nhau, nói cười chuyện trò vui vẻ, nhắc đến những đức hạnh của anh cũng như những điều anh đối xử với từng người, không khí vô cùng thân mật.
Cô Thảo ngồi gần tôi, cô nói về Minh Liên pháp danh của anh, nhắc lại việc tu hành và nhiều kỷ niệm với anh.
Cô nói anh là người biết sống, dùng tuổi trẻ để phụng sự đất nước, lo bảo vệ quê hương tổ quốc. Thời thế đổi thay, anh vào tù nhìn ra sự vô thường rồi biết chọn con đường cho tuổi già. Dành hết thời gian tu hành và giúp chùa, dịch kinh. Sống mà biết mình đang sống và biết phải làm gì.

Minh Liên một đóa sắc son.

Ngày xưa giang cánh phiêu bồng
Người con đất Việt Lạc Hồng tung bay.
Rồi ngày trang sử đổi thay.
Anh về chuyển bánh Pháp thay cuộc đời.
Nhất tâm Kinh chép, dịch lời.
Truyền rao hành đạo, không rời phút giây.
Xuôi tay viên mãn trọn đầy.
Nương thuyền Bát Nhã quy vầy thiền môn.
Minh Liên một đóa sắc son...


(Thảo Phạm)

Ngày xả tang đã được các thầy làm lễ hoàn tất, tình yêu thương không hề vơi đi mà càng tràn đầy thêm vì tôi đã trải nghiệm được cuộc sống này trong những ngày không còn anh ở tuổi xế chiều, và hiểu được tình yêu anh đã dành cho tôi. Anh đã chuẩn bị cho tôi một hành trang để ngày về cùng đất mẹ không bị bỡ ngỡ lo sợ vì biết sống trong tỉnh thức. Sống là tu, tôi phải như anh cùng theo bước chân Phật tự nghìn xưa.
Tôi đã nhìn thấy được mùa xuân hiện đang trên đất Úc, vẻ đẹp của từng bông hoa rực rỡ khoe màu. Nghe được tiếng gió thì thào, ánh nắng chiếu sáng rạng ngời giữa đất trời bao la như đang bao bọc che chở cho tôi, tôi không còn cô đơn, tôi đã hòa nhập được với chung quanh, anh và tôi không hề xa cách hay mất nhau bao giờ. Niềm tin lại trở lại trên nụ cười, trên đôi môi tôi như ngày thơ bé.

Ngày 26/10/2017
Trương kim Báu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét