Những gì tôi đã làm được trong hai mươi năm trở lại đây, cho đạo và cho người, nếu không có bàn tay vô danh ấy hỗ trợ âm thầm thì ở đây tôi phải sính ngoại một tí để tránh nói ra một câu tiếng Việt: I have nothing without you !
Mãi đến đêm nay tôi mới nhắc đến vị ân nhân ấy, chỉ vì hai lý do. Trước hết, cô là một đối tượng nhạy cảm trong mắt thiên hạ: Một phụ nữ chỉ lớn hơn tôi vài tuổi. Và lý do thứ hai, cô vừa mất chiều nay.
Cô đi nhẹ nhàng, thanh thản như tôi vẫn ước mong được thế. Một mình cô đơn chống chọi can trường với cùng lúc nhiều chứng nan y, cô vẫn lạc quan để chờ đợi ngày phát hành trọn bộ Kinh Nghiệm Tuệ Quán 3 cuốn. Nhưng cuốn hai vừa in xong, cô đã không kịp nhìn thấy.
Cô ra đi khi chưa một độc giả nào biết đến sự có mặt của cô trên đời này. Từ chối mọi nhắc nhở vinh danh, cô vẫn bảo cảm giác vô danh ấy cao sang lắm, bởi người đời hiếm ai chịu làm một đoá lan rừng cô đơn chết khô lặng lẽ trên vách đá nghìn trượng. Giữa khi bao người thiên hạ cứ chen chúc nhau ngoi đầu tìm chút danh phận, lắm khi rõ ràng bất xứng mà vẫn cứ, thì con người ấy cứ âm thầm làm hạt ngọc vùi sâu trong bãi lau, bờ cát. Tôi vẫn luôn cúi đầu trước những suy nghĩ và kiểu sống của người cộng sự chỉ hợp tác online ấy.
Cô yêu niềm vô danh như loài sò hến một đời thinh lặng, nhưng ở cô, trên hết có lẽ vẫn là tấm lòng độ lượng vô bờ. Nhớ những lần đây đó râm ran những điều tiếng thị phi về tôi, tôi sợ cô buồn nên gọi phone hỏi thăm. Cô cười cho tôi nghe, để trấn an tôi thay vì ngược lại: Con nghe hết rồi, đọc hết rồi, mà có phải lần đầu đâu. Có mệt mỏi thì bay về đây con nấu cơm cho ăn một tháng để nghỉ ngơi. Chừng nào thấy khỏe thì đi, đi kiếm thêm một mớ thị phi nữa về làm quà...
Vậy đó, con người ấy là vậy đó. Luôn là một điểm tựa cho tôi trong những phút giây ngặt nghèo nghiệt ngã nhất. Vậy mà chiều nay cô đã không từ mà biệt. Tôi còn lại một mình với mớ hồi ức quá lớn cho một trái tim đã cơ hồ không còn chỗ chứa...
Cô đã một mực im lặng, cô muốn tôi cũng im lặng. Chúng tôi cùng im lặng, để từ đó, cuộc đời cô đã trở thành một dấu lặng trong nhạc khúc phiêu linh nhất mà tôi được nghe trong đời mình. Một bóng hình đã vô tướng, một tiếng nói đã vô thanh. Nhưng chính cái vô thanh và vô tướng ấy mới là những nhịp cầu dẫn đưa cô hòa tan vào cõi vô cùng, không biên tế. Xa nhau rồi, mỗi lần nghĩ về cô, tôi mới hiểu cái gì là sự hòa tan trong cõi thinh không. Nhớ lần nào đó tôi cũng đã nói, phải là cái gì tương tợ hư không mới thật sự là vô cùng và bất tử...
Đêm nay, tôi viết mấy dòng này như làm động tác vẫy tay từ biệt một nhân cách đẹp, một tâm hồn hiếm hoi khó gặp trong cả cuộc bình sinh và mấy dòng này cũng là lời giải thích vì đâu các tập sách tiếp theo của tôi sẽ không được phát hành sớm như đã định. Người cộng sự mẫn cán vô tư nhất đã vừa bỏ tôi mà đi.
Ở đây, tôi cảm thấy không cần thiết có một lời nguyện cầu chúc phúc nào cho người vừa mất. Cô đã từng ngày tự siêu độ cho mình ngay khi còn sống. Nước ở thể lỏng luôn nặng nề để tìm về chỗ thấp nhất, nước ở thể khí luôn nhẹ nhàng, cứ có dịp lại bốc hơi về trời làm mây, không cần đến một lời kinh cầu nào của ai hết....
Và đêm nay tôi cũng xin giữ lại cho riêng mình những dòng lệ khóc người, để mai này chúng còn có thể trở thành những giọt mồ hôi vất vả trên từng dặm đường phía trước của tôi khi cô không còn nữa, như nhân cách của cô chiều nay cũng đã hóa sinh thành một làn mây trắng trên cao.
Viết xong mấy dòng này, cũng xin bẻ bút thề độc không bao giờ viết một lời ai điếu nào cho ai nữa !
Ừ thôi, giọt nước về trời
còn chi nuối tiếc cõi đời khói sương
Ừ thôi, người đã trên đường
tiếc thương mấy cũng vô phương mất rồi
Từ nay cứ ngó lên trời
thấy mây trắng...lại nhớ người ngày xưa !
Toại Khanh khấp ký
Thụy Sĩ, mùa đông 2018
Nguồn: http://vietheravada.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét