Ghen chẳng liên quan gì với yêu. Trong thực tế cái gọi là yêu của bạn cũng chẳng liên quan gì với yêu cả. Đấy là những lời lẽ hoa mĩ bạn dùng mà chẳng biết chúng nghĩa là gì, chẳng kinh nghiệm được chúng nghĩa là gì. Bạn cứ dùng từ yêu: bạn dùng nó nhiều đến mức bạn quên mất sự kiện là bạn còn chưa kinh nghiệm nó. Đấy là một trong những nguy hiểm của việc dùng những lời đẹp đẽ: 'Thượng đế', 'tình yêu', 'niết bàn', 'lời nguyện' - toàn những lời đẹp. Bạn vẫn cứ dùng chúng, bạn vẫn cứ lặp lại chúng, và dần dần bởi chính việc lặp lại đó mà làm cho bạn có cảm giác dường như bạn biết về chúng.
Bạn biết gì về yêu? Nếu bạn biết điều gì đó về yêu, bạn không thể hỏi câu hỏi này, bởi vì ghen chẳng bao giờ hiện diện trong yêu. Và bất kì khi nào ghen hiện diện, thì yêu không hiện diện. Ghen không phải là một phần của yêu, ghen là một phần của sở hữu. Sở hữu chẳng liên quan gì với yêu cả. Bạn muốn sở hữu; qua sở hữu bạn cảm thấy mạnh, lãnh thổ của bạn lớn hơn. Và nếu ai đó khác định xâm lấn vào lãnh thổ của bạn, bạn giận dữ. Hay nếu ai đó có ngôi nhà lớn hơn ngôi nhà của bạn, bạn ghen tị. Hay nếu ai đó định tước quyền sở hữu tài sản của bạn, bạn ghen và giận dữ. Nếu bạn yêu, ghen là không thể được, điều ấy không thể có một chút nào.
Tôi đã từng nghe...
Cao trên vùng lạnh cóng Yukon có hai người đánh bẫy đang dừng lại ở nơi dân cư cuối cùng để lấy lương thực chuẩn bị cho mùa đông tối tăm lâu dài. Sau khi họ đã chất đầy các cỗ xe trượt tuyết với bột mì, đồ hộp, dầu lửa, diêm và đạn dược, họ đã sẵn sàng cho chuyến đi bằng xe chó kéo trong sáu tháng trong vùng hoang vu.
"Đợi một chút anh bạn," người giữ kho gọi họ, "Sao các anh không lấy một trong những thứ này?" Và ông ta chỉ cho họ một cái bàn lớn cong như chiếc đồng hồ cát.
"Cái gì thế này?" Một trong những người đánh bẫy hỏi.
Người giữ kho nháy mắt. "Nó được gọi là cái bàn tình yêu. Các anh có thể ôm ấp nó khi các anh đơn độc."
"Chúng tôi sẽ lấy hai chiếc!" Bọn họ kêu lên.
Sáu tháng sau một trong những người đánh bẫy, râu ria tua tủa, mặt mũi hốc hác trở .
"Bạn thân của anh đâu rồi?" người chủ kho hỏi.
"Phải bắn nó rồi," người đánh bẫy lầm bầm, "tôi bị nhiễm lộn xộn từ nó xung quanh cái bàn tình yêu của tôi."
Ghen chẳng liên quan gì với yêu cả. Nếu bạn yêu người đàn bà của mình, làm sao bạn có thể ghen được? Nếu bạn yêu người đàn ông của mình, làm sao bạn có thể ghen được? Nếu người đàn bà của bạn cười với ai đó khác, làm sao bạn có thể ghen được? Bạn sẽ hạnh phúc; chính là người đàn bà của bạn đang hạnh phúc. Hạnh phúc của cô ấy là hạnh phúc của bạn - làm sao bạn có thể nghĩ những điều chống hạnh phúc của cô ấy?
Nhìn, quan sát đi. Bạn cười câu chuyện này nhưng nó đang xảy ra ở mọi nơi, trong mọi gia đình. Vợ thậm chí còn ghen cả với tờ báo nếu chồng chúi mũi vào đọc báo nhiều quá. Cô ấy tới và vò nó đi, cô ấy trở nên ghen. Tờ báo đang thay thế cô ấy. Trong khi cô ấy hiện diện, làm sao bạn dám đọc báo? Đấy là xúc phạm! Khi cô ấy có đấy, bạn phải bị cô ấy sở hữu hoàn toàn, thậm chí một tờ báo cũng không được... Tờ báo trở thành kẻ tình địch, cho nên nói gì về người khác? Nếu vợ hiện diện và chồng bắt đầu nói tới người đàn bà khác và trông có vẻ hơi hạnh phúc - điều này cũng tự nhiên... mọi người đều mệt mỏi với nhau; bất kì cái gì mới và người ta cảm thấy một chút xúc động - bây giờ người vợ giận dữ. Bạn có thể biết rõ rằng nếu một đôi đang đi bên nhau và người đàn ông trông có vẻ buồn thì người đó là người chồng đã cưới người đàn bà đó. Nếu người đó trông có vẻ sung sướng thì người đó không cưới người đàn bà đó, cô ấy không phải là vợ anh ta.
Có lần tôi đi trong một chuyến xe lửa và có một người đàn bà trong cùng khoang. Cứ tại mỗi ga một người đàn ông tới... khi thì anh ta mang chuối, khi thì anh ta mang trà và kem rồi thứ này thứ nọ.
Tôi hỏi cô ấy, "Người đàn ông này là ai vậy?" Cô ấy nói, "Anh ấy là chồng cháu."
Tôi nói, "Tôi không thể tin cậy được điều đó, tôi không thể tin điều đó. Anh chị cưới nhau đã lâu chưa?"
Cô ấy trở nên hơi lúng túng, cô ấy nói, "Vì bác cứ khăng khăng như thế, chúng cháu chưa cưới nhau. Nhưng làm sao bác biết được việc ấy?"
Tôi nói, "Tôi chưa bao giờ thấy bất kì anh chồng nào ga nào cũng tới như thế cả. Một khi anh chồng tống khứ được cô vợ thì anh ta sẽ chỉ tới ở ga cuối với hi vọng rằng cô ấy đã biến mất ở đâu đó giữa đường. Mỗi ga lại đem một thứ gì tới... thứ này thứ nọ... rồi chạy đi chạy lại từ toa của anh ta..."
Cô ấy nói, “Bác phải đấy, anh ấy không phải là chồng cháu. Anh ấy chỉ là bạn của chồng cháu."
"Thảo nào - thế thì không có vấn đề gì...!"
Bạn không thực sự trong tình yêu với người đàn bà của mình, hay với người đàn ông của mình, hay với bạn bè của bạn. Nếu bạn đang trong tình yêu, hạnh phúc của người kia là hạnh phúc của bạn. Nếu bạn đang yêu thì bạn sẽ không tạo ra bất kì sở hữu nào.
Yêu có khả năng đem cho tự do hoàn toàn. Chỉ yêu mới có khả năng cho tự do hoàn toàn. Và nếu tự do không được cho, nó là một cái gì khác, không phải yêu. Nó là một kiểu trò bản ngã nào đó. Bạn có người đàn bà đẹp; bạn muốn trưng cho mọi người trong khắp thành phố rằng bạn có người đàn bà đẹp - hệt như thứ của cải. Hệt như khi bạn có chiếc xe hơi và bạn đang trong xe muốn cho mọi người biết rằng không ai có chiếc xe đẹp như thế, hệt như trường hợp với người đàn bà của bạn. Bạn đeo nhẫn kim cương cho cô ấy - nhưng không phải từ tình yêu. Cô ấy là vật trang điểm cho bản ngã của bạn. Bạn mang cô ấy hết câu lạc bộ này đến câu lạc bộ khác, nhưng cô ấy vẫn còn bám vào bạn và liên tục trưng ra rằng cô ấy thuộc về bạn. Bất kì xâm phạm nào vào quyền của bạn đều làm bạn giận dữ, bạn có thể giết người đàn bà... người bạn nghĩ là bạn yêu.
Có bản ngã rất lớn vận hành ở mọi nơi. Chúng ta muốn mọi người đều giống như đồ vật. Chúng ta sở hữu họ giống như đồ vật, chúng ta thu con người thành đồ vật. Đấy cũng là thái độ chung về mọi vật.
Tôi đã từng nghe...
Một giáo sĩ Do Thái và một linh mục là hàng xóm nhau và có một chút ít "ganh đua" giữa họ. Nếu Cohens có chiếc xe ngựa mới làm thì Cha O'Flynn có xe với tốp ngựa... và sự việc cứ sánh đôi như vậy. Một hôm linh mục đem về xe Jaguar mới, cho nên giáo sĩ phải mua xe Bentley. Khi giáo sĩ nhìn ra cửa sổ thì thấy rằng linh mục đang tưới nước lên trên nóc máy ô tô. Ông ta mở cửa sổ ra và nói to, "Bác cũng biết đấy không phải là cách đổ đầy bộ toả nhiệt."
"A ha!" linh mục nói, "tôi đang làm lễ rửa tội cho nó bằng nước thánh - như thế còn nhiều hơn cả việc bác làm cho chiếc xe của bác."
Một chút sau đó linh mục sửng sốt nhìn thấy giáo sĩ đang nằm trên đường, cưa sắt trong tay, đang cưa đoạn cuối cùng của ống xả xe ông ấy.
Đó là tâm trí - liên tục trong đua tranh. Bây giờ ông ta đang cắt bao qui đầu. Ông ta phải làm việc gì đó. Đó là cách thức chúng ta đang sống, cách thức của bản ngã. Bản ngã không biết tình yêu, bản ngã không biết tình bạn, bản ngã không biết từ bi. Bản ngã chỉ gây hấn, bạo hành.
Và bạn hỏi: "Tại sao ghen luôn bám lấy yêu như cái bóng?"
Chẳng bao giờ như thế cả. Yêu không tạo ra hình bóng chút nào. Yêu trong suốt đến độ nó không tạo ra hình bóng. Yêu không phải là vật rắn, nó trong suốt. Không có hình bóng nào được tạo ra từ yêu cả. Yêu là hiện tượng duy nhất trên trái đất không tạo ra hình bóng.
Osho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét