Kính gởi sư. Con thành kính đảnh lễ sư!
Con nghe rất nhiều người nói hành thiền là phước báu lớn nhất, không cần phải làm những việc từ thiện khác. Bởi vì khi hành thiền, tâm trụ vào đề mục, không khởi tham sân si, không tạo nghiệp. Nhưng bản thân con thì thấy khi ngồi tâm con vẫn suy nghĩ đây đó, đôi lúc con thấy tâm có sự ganh ghét khi người ta vui. Khi con biết điều gì tốt thì con khởi lên sự độc chiếm và không muốn chia sẻ. Trong mỗi ngày tâm con khởi lên rất nhiều tham sân si và con không thấy hành thiền thì những tâm đó không khởi sanh, nhưng con nhận thức và không hành động theo thôi. Vậy sao gọi là phước báu lớn nhất, sao gọi là dẫn đến giải thoát? Và chỉ cần hành thiền mà không cần cúng dường và làm những việc thiện sao?Kính xin sư chỉ bảo cho con.
Trả lời:
Trước hết phải xác định loại thiền gì rồi mới biết hành có phước nhất hay không. Thiền có quá nhiều cách, đúng, sai, chánh, tà, thiện, ác... đều có đủ. Vậy cần hỏi kỹ hành thiền gì mới biết được tốt hay xấu. Chỉ có một loại thiền tốt nhất là soi sáng lại toàn bộ sinh hoạt đời sống của mình, nếu không chúng ta vẫn mãi sống trong vô minh ái dục. Kể cà muốn hành thiền để được phước báu nhiều nhất cũng là thiền của vô minh ái dục.
Nếu thiền là soi sáng thực tại đời sống thì không cần phải loại trừ những hành động vô ngã vị tha như bố thí, cúng dường, phục vụ, và nhiều hình thức thiện sự khác. Như vậy, nên nói sống thiền đúng hơn là nói hành thiền theo nghĩa ngồi tham thiền nhập định để trụ tâm. Tóm lại, con có thể làm mọi thiện sự, miễn là "khi xúc chạm việc đời, tâm không động, không sầu, tự tại và vô nhiễm" mới "là phúc lành cao thượng" nhất.
http://www.trungtamhotong.org/index.php?module=faq
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét