Sinh thời mạt thế không tri kỷ
Tuổi trẻ hoài công chí dấn thân
Theo khách sơn tràng ta học lóm
Ngậm ngải lên rừng kiếm cổ nhân
Vách đá chỉ còn hoa cỏ dại
Ta cứ trần vai, trải tấm lòng
Một chiều lý hội, ta cười lớn
Trước mặt chói ngời một chữ KHÔNG
Từ biệt đại ngàn, ta về phố
Quên hết buồn vui, sống phiêu bồng
Cơm hàng, cháo chợ làm tục khách
Chiều sớm đi về những bến sông
Cứ vậy, một ngày qua miếu cổ
Bia đá rêu mờ dấu lạc tinh
Cổ tự dăm hàng ta cố đọc
Trời ạ! tên ai giống tên mình
Minh văn kể chuyện ngày xưa đó
Có một tiên đồng trót uống say
Trời đày xuống thế, cho biết khổ
Cứ vậy mà tiên ghé đất này
Tiên giúp thôn dân nhiều lắm lắm
Trẻ làng năm tuổi biết làm thơ
Lỗ phu ai cũng tài thao lược
Thiếu nữ khuê phòng hiểu quân cơ
Rồi đến một ngày, Trời biết chuyện
Sai sứ xuống làng triệu thăng thiên
Suốt một đêm dài tiên không ngủ
Mới hay mình đã lụy phàm duyên
Nhớ lại một chiều mưa nguyệt tận
Say mèm, tiên lạc bước nhà quen
Lầu cao một bóng hồng áo lục
Thơm ngát tay ai đứng thắp đèn
Ðêm đó tiên về thao thức mãi
Dã hạc xuống đồng lụy đỗ quyên
Rượu cạn mấy bình, lòng chửa lịm
Gió tối đi về khuấy trích tiên
Tình cứ cho đi không nhận lại
Với những hoàng hôn ngóng ánh đèn
Tình câm sao cũng ra si dại
Ðể giờ tiên chẳng muốn về tiên
Ðã tới giờ linh, thiên sứ giục
Tiên vật nài xin biệt chỗ quen
Thềm cũ, thẫn thờ tiên rảo bước
Lầu tối, ai kia chửa thắp đèn
Và rồi chợt hiểu, tiên cay mắt
Sân trước nhà ai xác pháo hoen
Người đã sang sông về đâu đó
Chốn cũ giờ thôi chẳng ánh đèn
Ðau thắt buồng tim, tiên thét lớn
Ta choàng tỉnh dậy, giấc mơ tiên
Ta vẫn là mình nơi cõi tục
Chênh chếch ngoài kia bóng trăng lên…
TOẠI KHANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét