Đích đến cuối cùng của sự giải thoát là gì?


Kính thưa Sư, con có 1 vướng mắc xin Sư gỡ giúp con!
Trong Kinh có dạy, A-la-hán là bậc không còn tái sinh lại nữa. Theo lời dạy này rất dễ làm cho người đọc hiểu rằng đích đến cuối cùng của sự giải thoát là mất đi hay chết đi vĩnh viễn, vì không còn tái sinh, luân hồi? Mà như vậy thì có rơi vào đoạn kiến hay thường kiến không?

Vậy phải hiểu lời dạy đó như thế nào để không rơi vào tà kiến? Kính cám ơn Sư.




Trả lời:

Nếu con hiểu luân hồi sinh tử chính là cái tâm vô minh ái dục luôn đánh mất thực tại để sinh khởi vọng cầu và nỗ lưc tạo tác để trở thành... chính ảo tưởng của mình, thì Alahán có nghĩa là tâm trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại, không còn sinh vọng động tạo tác để trở thành nữa. Không còn bị ràng buộc trong vọng động tạo tác để trở thành bất kỳ điều gì chính là Alahán, cho nên Alahán được gọi đó là vô vi, vô ngã hoặc vô sinh, mà đã vô vi, vô ngã, vô sinh thì ai và cái gì tạo tác để "tái sinh"?
Tóm lại, không tái sinh chứ không phải ý niệm không tái sinh như chúng ta nghĩ. Đức Phật dạy ngay đây, trong cái thân một trượng này thế giới tập khởi và thế giới đoạn diệt, hay nói cách khác nếu ngay tử và không còn luân hồi tái sinh, chứ không cần tưởng tượng xa xôi ở kiếp tương lai làm gì cho phí công vô ích. Vậy, bây giờ ngay nơi thực tại thân-tâm-cảnh con đang thấy gì? Sinh hay không sinh?


Nguồn: Trung Tâm Hộ Tôngwww.trungtamhotong.org